THƠ THI
ĐÀN THỨ BẢY
Quang
Hoài
HỒ VĂN ĐÊM NGUYÊN TIÊU
Trăng
Hồ Văn ngàn năm
Bùn
Hồ Văn ngàn năm
Ngàn
năm hương sóng...
Sau
ồn ã ba sân thơ ủ giấu trăm mối tơ vò
sau
náo nhiệt năm mươi quả bóng dìu năm mươi câu thơ
lưng lửng từng trời chấp chới đêm Nguyên tiêu
huyền khởi
lặng
lẽ những cụ Rùa cõng bia Tiến sĩ oằn lưng
mộng
du mặt hồ lãng đãng sương giăng
bờ
Bắc hồ lấp ló một thím Lươn óng nhẫy
âu
sầu ngóng đợi chú Trạch cộc mê mải ăn
đêm chưa về để dài ngắn chê bai
bờ Nam hồ bập bềnh
hé miệng một mợ Trai
buồn
bã chờ hoài cậu Cò bị bọn Tép mê hoặc
quên đường về để Ngư
Ông mất một dịp đắc lợi
bờ
Đông hồ ngác ngơ một chàng Ốc
ngán
ngẩm chờ mong Thị Hến trở về trong xoáy ốc thị trường
để kết bạn Nghêu, Sò
tất
cả chỉ thấy phía Tây sừng sững non Tản
mặt hồ
và
lung linh đáy hồ vầng trăng vành vạnh
Lươn
cùng Trai, Ốc lại rủ nhau lặn xuống
mở yến tiệc
nhắm Bùn với Trăng....
bất
ngờ một chú Trạch từ bùn sâu ngoi lên
thấy
Thị Hến cùng Nghêu, Sò đã ngồi bên Ốc
trong
chếnh choáng trăng rằm ngẫu hứng
Ngâm
một câu thơ của Thần đồng thơ Việt:
“Nhấp
nhô toàn những thiên tài
Cuối
cùng thơ vẫn ở ngoài tầm tay”
Yến
tiệc kéo dài đến tận canh tư
Thơ
phú mang mang mặt hồ bọt sủi
Khi
vầng trăng vừa ngậm non Đoài
Các
cụ Rùa mới ra khỏi mộng du cựa mình
khe khẽ
và
rung rinh những tấm bia Tiến sĩ
Dường
như cả truyền thống và hiện đại trên lưng các cụ Rùa
đều nghiêng ngả lúc tàn canh
Chỉ
còn bọn trẻ lảnh lót những vần thơ đón đợi bình minh...
Ngàn
năm Trăng Hồ Văn
ngàn
năn Bùn Hồ Văn
ngàn
năm hương sóng
hồn
người thăm thẳm
Đài
Sen gác Khuê Văn thơm...thơm đến bao đời?....
Ngày thơ Việt
Nam
lần thứ IX
Đêm Nguyên Tiêu Tân Mão 17-2-2011
Bùi
Việt Mỹ
NHỮNG LUỐNG
CÀY VẮNG MÙA
Nơi
đất lúa muôn đời
Và
con đường viền nối làng thành những
miếng vá xanh thẫm trên lưng áo
bạc
làng
cách nhau chừng một đỏ
đuổi
xa về phía chân đê
Nơi
em đợi anh mỏi mòn mùa vụ
lớp
lớp luống cày già nắng, chờ mưa
đón nước đầu
ngòi
hễ
có nước là có cá
nhà
bốn miệng ăn đói, no quần tụ nếp nhà.
Giờ,chiến
tranh đã lùi xa
không
anh
chỉ
công trường tràn chen đồng lúa
gốc
bứa - nơi mình chia xa, đường lớn mở qua mất dấu
chân
ruộng chỏng chơ, hoang hóa đã lâu.
Có
hôm, đám cò trắng sà thấp xuống đồng
nào
còn đâu tôm, cá
hay
chúng quen mùi máu của cha, mồ hôi mẹ
và giọt lệ nơi em?
chúng
nhớ tìm
Sao
cứ vội bay đi?
Đào
Trung Việt
HOA BẰNG
LĂNG
HOATHÁNG NĂM
Lời
hẹn ước, phong thư tình để lại
Trắng
Trường Sơn
Anh
nằm góc nghĩa trang
Những
tháng năm các anh về lại phố
Đứng
hàng hàng bên sắc tím bằng lăng
Thủy
chung mãi,
Vẫn
trở che em đấy
“:Lấy
chồng đi em - Cho đất nước sinh mùa”
Duy Khoát
THĂM BẠN THƠ
SÔNG LỤC
(
Thân tặng Nhóm Bút Sông Lục”)
Chúng
tôi về Kinh Bắc
Nơi
sông Lục núi Huyền
Thăm
anh em nhóm bút
Thăm
một vùng đất thiêng
Tuy
buổi đầu gặp gỡ
Đã
tay bắt mặt mừng
Bỗng
thấy lòng rưng rưng
Như
bạn bè tri kỷ
Đây
những nhà nghệ sĩ
Đa
phần cựu chiến binh
Trải
bao phen trận mạc
Giờ
yêu thơ hết mình
Tiệc
vui ngày hội ngộ
Thơm
lừng món thịt dê
Hơn
trăm con tắc kè
Bơi
trong lu rượu mạnh
Tôi
không say, không say
Tại
núi Huyền sóng sánh...
Sau
rượu là tiệc thơ
Chảy
như sông dào dạt
Thơ
được ướp hơi men
Sóng
thơ càng bát ngát
Hết
thơ bàn thế sự
Đến
thơ tình khát khao
Như
đàn ong làm mật
Cho
hồn quê ngọt ngào.
Hà Hưng
RƯỢU SUỐI MỠ
Rượu
một bình
Tình
một núi
Đưa
nhau về thủa hồng hoang
Trượt
chân Suối Mỡ
Muộn
màng mùa say
Hoa
rừng đã điểm tóc mây
Rượu
Vân ai chuốc
ngất ngây lối về.
Trương
Ngọc Lan
CẢM ƠN TIẾNG
NƯỚC TÔI
Như
lời yêu
Thêm
dấu sắc thành mềm yếu
Thêm
dấu hỏi thành mệnh yểu
Cảm
ơn tiếng nước tôi
Sáu
dáu cho lòng thưa thốt
Một
tinh tanh
Hai
tình tang
Ba
tỉnh tang
Bốn
tĩnh tang
Năm
tính tang
Sáu
tịnh tang
Tịnh
- tình - tính
Lại
tinh tang
Đã
mềm môi từ thủa nằm nôi
Mấp
máy gọi loang mấy phương trời
Nguyễn
Đăng Minh
ĐỒNG DẠNG
Đi
tìm em
Tình
yêu chung thủy
Như
mặt trời rực rỡ
Gửi
phía sau vò võ chốn xa xăm
Như
mặt trăng ngày rằm tròn trặn
Đa
đoan lẹm khuyết vì đêm
Như
ngọn đèn đom đóm
Lập
lòe tìm bạn canh thâu…
Trên
mặt đất muôn màu muôn vẻ
Có
những người dâng thời tươi trẻ
Đợi
chờ nhau đau đớn trọn đời
Đi
tìm em
Chỉ
em là đủ
Sự
thủy chung nào có ích gì
Khi
Kim Trọng bên Kiều sau hoạn nạn
Tố
Như dãi bày muôn ngả đường trinh
Đều
long lanh trong sáng giọt tình
Sẽ
quằn quại khô tàn khắc khoải
Tô
Thị đau hóa đá chờ chồng
Như
mẹ ta, chị ta, em ta
Trong
cuộc chiến tranh
Đã
dâng hiến thủy chung mỹ hạnh…
Rồi
đời người dần khép lại
Một
vòng tròn
Đồng
dạng số không
3/2011
Hoàng
Đặng Trà Mi
MỘT THOÁNG
QUÊ
Về
chốn quê
Sao
chẳng có nhà nào ba gian, năm gian
Mái
lợp lá, ra rơm như xưa nữa
Khoảng
trời thơm hương lúa
Gà
gáy xao xác trưa
Bờ
ao chấp chới
chuồn
chuồn ớt, chuồn chuồn ngô
Đàn
trâu lững thững
về
trong ánh lam chiều
tiếng
ầu ơ dịu ngọt
Ngày
xưa đâu rồi?
Tôi
nhìn thấy những ngôi nhà cao cao
Nghe
tiếng nhạc xập xình, tiếng hát ủ ê
Thấp
thoáng bóng cô thôn nữ phiên chợ quê
Các
bà già rộn ràng câu chuyện phiếm
Khi
ruộng đồng thành công ty xưởng máy
Phút
đổi đời từ biệt cánh đồng xưa
Người
nông dân ra phố là cửu vận, ô sin
Góp
vào chợ người
Hoàng
hôn xộc xệch.
Thủy Hướng Dương
KHI EM KHÔNG TRANG ĐIỂM
Anh thích ngắm khuôn mặt mộc không trang điểm của em
Mọi bụi bặm cuộc đời không còn chỗ trú chân
Khi em buông lớp phấn!
Mọi đắng đót ngoài kia dường chẳng nơi bấu víu
Khi em không tô son!
Anh thích thế!
Sao cứ phải kẻ chì cho đôi mày giả vờ kiêu thêm?
Và nhướng lên mỗi lúc thiếu tự tin, hoảng sợ
Cứ để thế này, đáng yêu hơn
Khi không kẻ chì,
những toan tính,
những âu lo
Những mưu mô
cứ bám vào là trượt chân ngã oạch
Khi em không son phấn
Đấy là em - bản ngã con người
Đấy là em trút nhọc nhằn và nghỉ ngơi
Đấy là lúc em ngời lên trong vắt
Anh thích thế!
Em hãy là em đừng phải gồng mình
Lớp trang điểm là mặt nạ cuồng sinh
Khi mang nó em không còn là thật
Này là mắt biếc,
này là mi cong,
này cả má hồng,
đều búa xua dối trá
Anh biết thừa em đâu cố tình xa lạ
Mọi thứ đều do xoáy lốc cuộc đời
Hãy nhìn đi
khuôn mặt mộc của tôi
Mỗi sáng dậy
Em vô cùng tinh khiết
Sao cả một ngày em nỡ mang lớp phấn mồ côi?
Anh thích nhìn khuôn mặt mộc của em thôi!
22.5.2012
KHI EM KHÔNG TRANG ĐIỂM
Anh thích ngắm khuôn mặt mộc không trang điểm của em
Mọi bụi bặm cuộc đời không còn chỗ trú chân
Khi em buông lớp phấn!
Mọi đắng đót ngoài kia dường chẳng nơi bấu víu
Khi em không tô son!
Anh thích thế!
Sao cứ phải kẻ chì cho đôi mày giả vờ kiêu thêm?
Và nhướng lên mỗi lúc thiếu tự tin, hoảng sợ
Cứ để thế này, đáng yêu hơn
Khi không kẻ chì,
những toan tính,
những âu lo
Những mưu mô
cứ bám vào là trượt chân ngã oạch
Khi em không son phấn
Đấy là em - bản ngã con người
Đấy là em trút nhọc nhằn và nghỉ ngơi
Đấy là lúc em ngời lên trong vắt
Anh thích thế!
Em hãy là em đừng phải gồng mình
Lớp trang điểm là mặt nạ cuồng sinh
Khi mang nó em không còn là thật
Này là mắt biếc,
này là mi cong,
này cả má hồng,
đều búa xua dối trá
Anh biết thừa em đâu cố tình xa lạ
Mọi thứ đều do xoáy lốc cuộc đời
Hãy nhìn đi
khuôn mặt mộc của tôi
Mỗi sáng dậy
Em vô cùng tinh khiết
Sao cả một ngày em nỡ mang lớp phấn mồ côi?
Anh thích nhìn khuôn mặt mộc của em thôi!
22.5.2012
Xin chân thành cám ơn Nhóm Bút Sông Lục!
Trả lờiXóa