Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

KHEN THƠ KIẾM TIỀN


      
KHEN THƠ... 
KIẾM TIỀN
                 ĐÁ NGANG



 Việc khen Thơ có cần không ? Khi mà bài thơ trước mắt chúng ta? Cái hay cái dở nó hiện ra đấy. Người đọc thơ lại cần một người dạy cho cách cảm thụ hay sao? Thiết nghĩ: kể cả người hiểu thơ và mù tịt về thơ cũng không cần phải ai lên lớp cả. Bởi bài thơ viết ra để người ta cảm nhận và thưởng thức chứ đâu phải để chúng ta bàn hay kể cho nghe cái hay của bài thơ ấy?  Cảm về một bài thơ thì đâu phải ai cũng giống ai? Đôi khi, cái hay của một bài thơ còn nằm ngoài cả ý niệm của tác giả và người...khen!
  Khen một bài thơ hay nhắc lại những ý tứ, những phát hiện hoặc nhắc lại nguyên si văn bản cả bài hay các đoạn thơ của nhà thơ như kiểu các ông bà  viết phê bình lấy tiền nhuận bút hôm nay liệu có cần thiết  lắm không?
Hay nó quá ư là nhảm nhí?
Nói như thế không phải tôi đã loại giới phê bình văn học ra khỏi cuộc chơi văn chương... 

Tôi thấy có những ông bà liên tục viết bài khen thơ của hết người này đến người kia. Người ta không thích khen cũng cứ nhè ra mà  khen. Hầu hết đều thổi thơ người ta lên mây xanh khiến tác giả nhận được lời khen mà méo mặt. Mỗi khi viết xong một bài “ khen” trên báo, có ông lại đưa tay ra xin xỏ dăm ba trăm tiền của bạn thơ. Có "bác thơ" được khen sướng rủn cả người. Đến khi phải nôn tiền ra thì không khác gì bị thiến...
         Việc khen thơ trở thành việc kiếm chác. Buồn thay! 

        Nhưng theo Đá tôi thì có lẽ tệ hại nhất là bài khen của các ông bà ấy đã tạo ra một loạt những người mắc bệnh hoang tưởng về thơ. Và bệnh này thì vô phương cứu chữa. Bởi lời những lời khen “ba vạ” ấy đã làm phổng mũi khối bác. 
Có bác khổ về lời khen. Cứ tưởng thơ mình “nhất Việt Nam nhì Thế giới” mới chết chứ!


Thôi! Xin các ông bà hãy bỏ ngay cái nghề khen thơ kiếm tiền cho chúng em nhờ.

                                                          ĐÁ NGANG

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét