Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

THƠ DUY KHOÁT





Nhà thơ Duy Khoát
(Ký họa: Quang Đại)

THƠ
 DUY  KHOÁT




NGUYÊN HỒNG

Có thời điên đảo thế nhân
Cụ không cam chịu nhà văn sống hèn
Rời Hà Nội đến Cầu Đen
Để con tim giữ được NGUYÊN khối HỒNG

                         Thôn Cầu Đen 6/5/2012
  





              VIẾNG MỘ NGUYÊN HỒNG                                         

Mấy cây xoan mùa này đang rắc hoa  lặng lẽ
lên phần mộ ông  nằm dưới chân đồi
Các cháu học sinh trường tiểu học mang tên ông vẫn sớm chiều qua lại
Nhìn bọn trẻ trên đường hẳn ông cũng thấy vui

Đã vắng bóng ông đạp xe thiếu nhi về thủ đô
đào tạo nghề văn cho lớp trẻ
(Nếu bây giờ ông đi dễ tai nạn trên đường)
Bộ tiểu thuyết”NÚI RỪNG YÊN THẾ” còn dở dang tập cuối
Ông có gặp cụ Đề trên căn cứ Phồn Xương?

Ông thường khóc thương bao nhiêu thân phận
Mà quên  mình cùng số phận lấm lem
Rời Hà Nội vì coi khinh thói đời điêu bạc
Thì vứt bỏ lợi quyền về với ấp Cầu Đen

 Tự dựng căn nhà tranh tre  trên đất sỏi
Làm lụng với dân quê tối lửa tắt đèn
 Cái xóm nghèo nay vẫn còn lam lũ
Có Nguyên Hồng nên cả nước biết tên
Thành địa chỉ cho những người cầm bút
Vẫn tìm về xóm núi Cầu Đen

                    Thôn Cầu Đen , Nhã Nam 6/4/2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét