Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

GIAI PHẨM THƠ Sông Lục 2012








Chọn lọc - Biên tập : Tân Quảng, Đoàn Thị Tảo, Vương Đình Khánh, Quang Đại.



KIM Ô



Tháng ba




Rét gầy bịn rịn chia tay
Nắng non mỏng dính mưa lay phay trời
Vỏ khô cây nứt nảy chồi
Hoa gạo đỏ về một thời hoang sơ
Cái cò lạc cánh bơ vơ
Cây cầu vồng nhỏ đứng chờ cơn mưa
Trâu cày bì bõm ruộng trưa
Hai con sáo tắm bên bờ sông trôi
Ì ầm sấm động xa xôi
Bỗng đâu tiếng ếch vỡ đôi buổi chiều.





Làng




Làng nay gió bớt bóng tre
Tiếng con chim hót rụt rè thả buông
Nắng chia xé nhỏ từng vuông
Mảnh sân thì hẹp mảng tường thì cao
Tìm đâu cho thấy bờ rào
Đơn côi chuồn ớt đậu vào mảnh chai
Cơn gió gầy chạy thếch thoai
Hoàng hôn vệt nắng xiên khoai cuối làng
Chợ chiều nặng chĩu gánh hàng
Bóng em gẫy gập đè ngang lối vào
Còn vài mảnh ruộng thấp cao
Cuốc cào thơ thẩn bổ vào vu vơ…

Tôi về lạc lối ngẩn ngơ
Bâng khuâng tìm mãi bây giờ làng đâu.





Trách




Chặt đổ một bóng cây
Rồi vứt dao ngồi thở
Trách trời sao nắng quá
Trách đời không bóng râm.





Thơ nhỏ



1- Đương thời coi trời băng vung
Khi già lạy cả cái gậy

2- Ai bảo dã tràng công chẳng có
Nó đã giúp nhiều cho các nhà thơ

3- Chỉ có cánh đồng gieo trồng mơ ước
 Không có cánh đồng gặt hái ước mơ.

4- Con đường nào cũng vết chân người đè lên nhau
  Chỉ thi nhân mỗi người một lối

5- Kẻ giầu chạy theo đồng tiền
   Thanh niên chạy theo mốt mới
    Già rồi chạy ngược thời gian.






ĐOÀN THỊ TẢO




Cho một ngày sinh



Thế là chị ơi
Rụng bông gạo đỏ
Ô hay, trời không nín gió cho ngày chị sinh

Ngày chị sinh trời cho làm thơ
Cho nết buồn vui bốn mùa trăn trở
Cho làm một câu hát cổ
Để người lý lơi

Vấn vương với sợi tơ trời
Tình riêng bỏ chợ tình người đa đoan.





Cô Đơn




Tôi cô đơn nhất hành tinh
Thế gian thừa đúng một mình tôi thôi
Ước gì cũng có một người
Cũng cô đơn cũng ngậm ngùi giống tôi

Cái buồn đem xẻ làm đôi
Nửa cho bên ấy, nửa tôi để dành.




Năm cung chèo

 


Tìm nhau
 Qua ngả chiều lối rẽ
 Chân nam chân chiêu
 Giẫm lên bóng mình liêu xiêu

 Tìm nhau
 Nắng nhàn nhạt màu
 Biển cạn trơ ghềnh khô khốc
 Chân trời gầy guộc nét ngang

 Tìm nhau
 Hỏi thăm con dã tràng
 Trăm con trăm đôi càng
 Chỉ mười phương tám hướng

 Tìm nhau
 Rừng già đan kín lối
 Biết nơi đâu mà gọi
 Xuống bể lên rừng, vượt suối... qua sông

 Tìm nhau
 Khói nhang bềnh bồng
 Lạy tam tòa thánh mẫu
 Xoay tròn đồng âm dương...

 Xoay tròn con đường...
 Tìm nhau!




Lời Một Người Tình

    
"Từ rày buộc chỉ cổ tay
      Chim đậu thì bắt, chim bay thì đừng"...


Em đừng buộc chỉ cổ tay
Anh xin em đấy, những ngày có nhau
Dẫu rằng bến đó đò đâu ?
Trách chi lỡ một nhịp cầu đành xa ...

Rút ruột con tằm
em xe sáu
rồi lại tết ba ...
Có thắt trăm nút hận, cũng ra nút tình !

Nỡ nào để cổ tay xinh
Nặng thêm cái sợi đa tình hỡi em .


 



TRỊNH KIM HIỀN





Rủ rỉ cùng ta

Muốn rủ rỉ với côn trùng
Mới thấy còn lâu con người mới vô tư được
Tranh nhau giàu nghèo, tranh nhau xấu đẹp
Tranh nhau những cái chẳng đáng tranh nhau

Gió chạy vòng quanh sân
Muốn như gió nào phải dễ
Ta còn mải nghĩ trời nghĩ bể
Nghĩ bao nhiêu cái ngoài ta.

Không thấy một ánh vàng mới rọi kẽ liếp kia
Còn gấp vạn lần những điều ta nghĩ
Ta học không nhiều mà dùng không hết chữ
Có khi cũng chẳng bằng một mầm cây biết hẹn ngôi nhà

Bởi vậy
             giữa đêm trường
Ta rủ rỉ cùng ta.






Gọi cò




Về đi mò tép cùng tao
Cò ơi lặn lội ca dao làm gì
Đứng chung kẻ bấc kẻ chì
Cả hai chân đã chắc chi vững nào

Về đi mò tép cùng tao
Phải khi hạn hán còn ao, còn đầm
Trời xanh – xanh đến khôn cầm
Đồng xanh – xanh đến mấy tầm cánh bay

Ca dao người khéo đặt bày
Cành mềm lộn cổ xào này xáo kia
Nghe mà sợ, nghĩ mà ghê
Trăm bề liệu có được bề nào yên.







Mùa xuân





Qua hạn hán, qua lỡ dở, qua tranh giành
Mùa xuân cứ về và cứ xanh

Hạn hán ít nhiều được dịu đi
Lỡ dở ít nhiều được bồi đắp
Tranh giành ít nhiều được dàn xếp

Mùa xuân
Người có say
thì đổ cho rượu nếp

Hạn hán lỡ dở và tranh giành
Một xuân, hai xuân rồi sẽ hết.





Đôi khi



Đôi khi thấy mình như người tốt bụng
Thương cả con chim lách chách chân tăm
Bật liên hồi - cái lò xo sống
Vô tư vô tình vô cảm vô tâm

Đôi khi thấy mình như người rộng rãi
Cũng làm từ thiện, bố thí ăn mày
Đâu cái giá của lòng thanh thản
Đêm mình nằm mình lạ với mình đây.

Đôi khi thấy mình như người ngất ngưởng
Không ngủ không ăn không chiếu không giường
Mộng du chẳng phải, tỉnh chẳng phải
Thẩn thơ chi nơi xó ruộng chân vườn.

Đôi khi thấy mình như người tử tế
Biết cảm ơn cả hạt cát bên đường
Cái hạt cát hữu trung hữu thủy
Đến tận ngày ta lạc nẻo… mù sương.



Buổi chiều đi qua làng



Buổi chiều đi qua làng
Những đám mây con xà xuống nghỉ
Mái bếp bắt đầu thơm khói rạ rơm
Nắng thì chia lẻ ra cho những chỗ cần nắng
Râm cho những chỗ cân râm

Buổi chiều đi qua làng
Cũng tấm áo nông dân
Chỗ ướt chỗ khô chỗ đầy bụi lấm
Bóng chiều đi chầm chậm
Mà tình chiều thênh thang

Buổi chiều đi qua làng
Theo hương sen
Hay theo những cánh chim vượt gió về chốn ngủ
Hay buổi chiều theo chân em, em gái nhỏ
Tóc em xanh như cỏ mượt ven đồi

Chỉ mong buổi chiều đừng đi qua em thôi.






VƯƠNG ĐÌNH KHÁNH



Chiếc cầu bập bênh


Rượu ủ từ thời dựng nước
Hồn rừng trong lá men say
Tay rót hay mắt em rót
Nghiêng trời bồng bềnh trăng mây.

Anh như cái cầu bập bênh
Cùng với Việt Trì
Một bên sông Thao chảy
- Đấy là em
Một bên Thanh Sơn xanh
- Đấy là thơ.

Anh sẽ trôi về đâu ?
Việt Trì sẽ trôi về đâu ?

Thời gian nhạt nhòa
Khát khao vời vợi
Cái cầu cứ bập bênh
Không với được em
Chưa với được thơ.

Sông Thao cứ chảy
Thanh Sơn mãi xanh.
                 






Biết
  


Tôi và người
Hai ngọn gió lạ
Gặp đây
Hững hờ
Người làm như
Vô tình
Tôi cũng vờ
 Lơ ngơ.
Chỉ bóng cây
Vẫn xanh
Vẫn lay nhè nhẹ.

Người lặng lẽ bỏ đi
Ngọn gió thôi lạc bước
Tôi khắc vào hồn cây
Đợi một ngày phía trước.




Nhớ



Nhớ em
Anh gọi ngày trăng khuyết
Mong đợi đêm trăng đầy.

Nhớ em
Anh gìn giữ ngày xưa
Bao điều sắp đặt.

Nhớ em
Anh sợ gió
Sợ mưa
Đêm
Giật mình lá rụng.

Nhớ em
muốn bửa đôi trái đất





Mẹ


Mẹ cứ lo những chuyện mai sau
Tin yêu cả những điều hiển hiện
Gom nhặt nắng mưa bốn mùa về cất
Kịp tết gần khâu tấm áo cho con.

Đời đổi thay nay mẹ không còn
Người đi xe con
Ở nhà điều hòa nhiệt độ...
Chuyện nắng mưa không quan trọng nữa
Thi thoảng nghe gì như ở miền Trung.

Người đời cứ tích rừng, góp biển
Lên sàn chứng khoán tìm của để dành
Chỉ con lòng mãi tin ở mẹ
Cát trụi trần đong mỗi buổi đầy vơi.








Hối tiếc

Mưa giông sổ lồng
Bắt ngăn sao được
Em rối lòng
Ngập đường anh đi.

Không gửi anh lời thơ
Em sợ gió...
Không gửi anh nụ hôn
Em sợ sóng cả lũ tràn
Không giấu nổi mình
Gửi anh lời thương.

Sợ tan vỡ em
Tan vỡ khoảng trời cất giữ
Tan vỡ cả cõi lòng yêu nữa.

Em hối tiếc
Rơi vào khoảng trống mong manh.






Tự nhủ



Ta sống từng ngày chắt bóp
Lao đao chống trời
Lo đời rách áo, đói cơm
Thắt cả ruột gan
Bao cơn hoạn nạn
Trẻ thơ sao đỡ nổi trái bom
Những vong linh tha phương mất cả lối về.

Ta sống một đời tích tắc
Chia vui một vòm trời xanh
Cùng đau một cây gẫy cành
Đâu như trái đất
                     triệu triệu năm vẫn còn sơ khai.
Sao ta cứ đua chen
Tìm con đường hủy diệt?
Sao ta cứ đam mê
Tìm mục tiêu chính mình?

Chiến tranh
Ta có thói quen hay ta quá dại?






QUANG ĐẠI



Uống rượu ở Tam Đảo

Không nhìn thấy nhau
Chỉ nhìn thấy chai
Cổ chai cao hơn đỉnh núi

Ta nâng ly
Cụng vào mây trắng
Cụng vào hư ảo.
Đổ lỗi cho sương mù
Ta gắp nhầm những ý tưởng của nhau

Cứ nhai đi nhai lại những xáo mòn thế kỷ
Ta biến mình thành những chú bò mộng mị
Lơ ngơ đội nón sương mù.

Ta đọc nhau nghe những câu thơ thượng dốc
Những ý thơ chạm trời.

Nhưng chỉ lát nữa thôi
Về với cuộc đời
      nơi quang đãng dưới kia
Thì tất cả chúng ta
Ai cũng phải đi
                xuống dốc.



Khúc ca rượu tình

Người tình ơi!
Rót rượu tình ra
Chỉ mình đôi ta
Uống bằng chén hoa năm ngón.
Rót cho đầy ngọn
Rót cho đầy lòng

Người tình ơi!
Rót rượu tình ra

Rượu tình tay em cất
Từ nếp thơm nương nhà
Từ men lá rừng ta
Ngọt hơn câu ghẹo gái
Mềm hơn lời dụ trai

Rượu tình không say buổi sáng
Rượu tình không say buổi chiều
Rượu tình chỉ say khi yêu.

Người tình ơi!
Rót rượu tình ra!

Rượu tình có thể hòa mật ong
Rượu tình có thể ngâm lá ngón
Nhưng rượu tình
     Đừng
         Pha
                nước
                        loãng
 Người tình ơi
Rót rượu tình ra!


Mùa màng của riêng em
                   Tặng Huyền Minh




Trái tim em hạt mầm cao nguyên đá
Em không muốn gieo vào nơi mỡ màu
Bởi em e không gặt được mùa màng mà em đợi mong!

Đó là mùa màng chỉ của riêng em
Có thể chín phần mười là hạt lép
Em vẫn cứ cần mẫn xẩy xàng, gằn hạt mẩy trao anh!

Cũng có khi mùa màng em chẳng có gì đọng lại ở đầu nia
Nghĩa là trái tim em gieo mọc toàn vỏ trấu khô ráp
Không có chút tinh bột nào dỗ dành dạ dày anh!

Em biết có thể dù vậy thì anh đâu có đói khát...
Nhưng em lại cứ xót lòng sát mãi hai mảnhvỏ trấu vào nhau
Như  lũ côn trùng vẫn thường hát lên
 bằng cách tự làm đau mình như thế!

Và mùa màng em trao anh
Niềm hiến dâng thánh thiện
Lại là bản nhạc nảy mầm lên
 từ trái tim em trên cao nguyên đá khô cằn.




 Lời ru nước mây




À ơi!
Ngưng nào,
          ơi  cơn bão không gió.!
Đừng dội nữa,
            ơi con thác không nước!

Bão mà chi?
Gào thét mãi mà chi?

Sao không thảnh thơi mây?
Sao không êm đềm sông suối?
Sao cứ ầm ào làm át cả lời ca?

À ơi!
Bão có ngoan thì chui vào ruột bầu!
Thác có ngoan thì chảy vào lòng tơ!

Cho trăng trôi trong mây,
 Cho bóng lồng đáy nước
   
 À ơi!





Lời Tô Thị




Xin đừng tin chuyện người hoá đá
Mẹ con tôi là đá sắp thành người
Tôi sắp thành người!
                             Tôi sắp thành tôi!


Tôi ôm con đứng giữa trời.
Đứng mười năm!
              Đứng trăm năm!
                   Đứng ngàn năm!
                      Đứng triệu năm!
Đứng nhìn người để quên đi kiếp đá

                                           

Có ngờ đâu một ngày búa tạ
Đập toác đầu con tôi
Mìn giật
          nổ tung bầu vú đá.


 Tan ước  mơ thành người!




Vọng


Một mai
 bánh đúc bánh đa

Một trưa
    rau muống
      với cà dầm tương

Một chiều
 tơi nón ly hương

Một đời nhọ mặt 
ngồi thương cánh cò.






VĂN THÀNH





Khúc ru bà

Bồng bồng cõng chồng đi chơi
Sa vào chiếu bạc đánh rơi mất  nhà
Mười lăm tuổi lấy chồng xa
Chồng là ông chủ cho bà làm thuê
Một đời váy đụp nón mê
Đói lên xứ Bắc. Giặc về xứ Đông
Con cò lặn lội bớ sông
Một bên con khóc bên chồng rượu say
Trèo lên cây khế nửa ngày
Sợ cơm áo, sợ giặc tây sợ nhà
Bao giờ trạch đẻ ngọn đa
Áo the nón thúng bà ra hội làng
Luân hồi mấy kiếp lầm than
Mong manh giấc mộng bạc vàng nơi đâu.

Bà ta chết chửa bạc đầu
Một ngày đi cấy đồng sâu chưa về.





Sa Pa
(Tặng cháu Q.)



Chong chong lỗi hẹn nửa đời
Giờ mây giăng mắc nửa trời Sa Pa
Rừng thông nhặt một tiếng gà
Trong sương mê suối gọi ta về mường
Lời thề thổ cẩm còn vương
Păng Xi Păng dẫu ngăn đường chợ phiên
Đêm khèn lay động Hoàng Liên
Chợ tình ngả, chợ tình ngiêng, chợ tình.
Ta về rừng hẹn nguyên sinh
Xa còn nặng mãi mối tình Sa Pa.






PHẠM THUẬN THÀNH




Ao hoàng Cầm

(Ngày nhà thơ Hoàng Cầm về cõi vĩnh hằng)


Suốt đời cầm lá diêu bông
Đủ làm dịu mát chênh chông đường dài

Suốt đời xe ngựa lệch đôi
Đủ làm người ấy phải chui sĩ điều

Suốt đời thả gió vào chiều
Đủ làm xoáy tốc bao nhiêu yếm đào

Ới ai thèm rượu bồ đào
Hãy về Kinh Bắc có ao Hoàng Cầm.





Đi đường lớn nhớ đường mòn


Mấy năm trước làm người núi
Sáng dậy nắm tia nắng mới
Kéo bổng mặt trời lên chơi
Cười phô hàm răng cuộn khói.

Mỗi ngày một lần xuống núi
Cõng nước về trời làm mưa
Tha hồ đè cây đạp đá
Tự vạch đường mòn quanh co

Người núi giàu nhất là mây
Thừa chia miền xuôi miền ngược
Điểm tựa hầm đào hào cuốc
Mây văng từng mảnh rào rào.

Khi nào dậy sóng tình yêu
Thổi mây dồn về phương ấy
Em ơi quê nhà có thấy
Chữ yêu anh viết đầy trời.

Bây giờ thôi làm người núi
Lại về với ruộng với vườn
Ngập ngừng đi tìm đường lớn
Biết đâu lối nhỏ riêng mình.
Mấy chàng ba lô lộn ngược
Ngước nhìn hướng phía mây xanh.




Uống rượu ở hồ Núi Cốc

Nào nâng chén, uống!
Ta uống lời mời của nhau
Ta uống chân tình của nhau
Cho  cách ngăn ngắn lại.

Nào nâng chén, uống!
Cho bồng bềnh dáng núi
Cho lắc lơ mặt hồ
Cho tan đi cô quạnh
Cho ấm lên ánh nhìn.

Nào nâng chén, uống!
Tôi còn chưa say rượu
Sao rượu đã say tôi
Em gái áo chàm ơi
Đừng vội rơi nước mắt
Một giọt rơi
         sẽ đọng thành hồ Núi Cốc
Hai giọt rơi
         sẽ chảy thành sông Công
Ba giọt rơi
          cả đời tôi vẫy vùng không ra được.




Đánh mất cánh đồng


Mỗi sớm mai
Tôi vươn vai trâu vươn vai một hai ra đồng
Tiếng thậm thịch gõ vào khoảng không thầm lặng.
Hít hà mùi bùn non mùi lúa non mùi nắng non râm ran phế quản.
Thẳm sâu trong tâm tưởng tôi thành khẩn vái lạy tổ tông đã để lại cho con cháu cánh đồng.

Có một mai
Tôi thấy mất cánh đồng trong màn sương trắng
Ôi trời! Cánh đồng biến mất.
Bỗng tôi nghe thấy tiếng vọng từ xa xanh giọng nói mong manh rất thật.
Sương tan đi sẽ trở lại vẹn nguyên cánh đồng.

Có một mai
Tôi thấy mất cánh đồng giữa làn nước bạc
Ôi trời! Cánh đồng đã mất!
Tôi lại nghe thấy tiếng vọng từ xa xanh giọng nói mong manh rất thật.
Nước rút đi sẽ trả lại nguyên vẹn cánh đồng.

Có một mai
Cỏ bỗng vươn vai nuốt mất con trâu đầucơ nghiệp để trước mắt tôi cỏ mãi bời bời cỏ
Tôi trở về lẳng lặng mang cày bừa liềm hái xếp vào một xó
Phía sau lưng cánh đồng vẫn nằm nguyên vẹn trên cánh đồng tổ tông
Cánh đồng mênh mông
Chỉ mọc lên mấy cái cây hình ống
Tôi đứng lặng ngước nhìn len trời cao trờ nghe tiếng vọng
Nhưng lại nghe thấy thấy từ trong tâm tưởng
Cánh đồng không còn khi vắng bóng nhà nông.









THI NGUYÊN


Những đám mây



Những đám mây không có chân
Như những buổi chiều lang thang không có lý do để giận
Trên dòng kẻ chân trời
Bụi hoa dong riềng ngó lên như một dấu phẩy đỏ

Một màu đỏ không giống màu hoàng hôn
Không giống màu ý nghĩ tôi.

Vào một buổi chiều như thế này
Tôi rất muốn có một người đàn ông
                                          đến nói lời yêu
Và tôi tìm lời từ chối.






Mỹ khúc 2




Không phải vì oải cánh mà đàn chim đậu trên giây điện
Những con chim không lớn lên
Biển mây trên đầu bây giờ mây biển
Đàn chim ấy giả vờ ngủ
Giả vờ làm cột mốc thời gian
Ơ hờ đậu trên cuộc đời ngái ngủ.




Cái ngoặc tay
( Tặng anh Đồng)



Anh mở đêm bằng một lời hẹn ước
Em không tin lời anh như chim đổi mùa bay
Em cứ ngoái lại phía sau như thể phải lòng dấu chân mình
Cái ngoặc tay không cất cánh.

Anh chỉ cho em chùm sao đánh bẫy những giấc mơ
Em không tin lời anh như gió lỗi nhịp mùa
Em cứ ngoái lại phía sau
Cái ngoặc tay không lấp lánh.

Anh tin cái ngoặc tay bền chắc hơn lời nói
Như anh tin anh bước qua đường chân trời
Như em tin em bước qua hàng rào trước mặt
Sau mỗi cái ngoặc tay.





Trên bàn viết

Rồi cuối cùng cánh cửa cũng mở ra
Như ước hẹn của mặt trời, thủy triều và chiếc đồng hồ cát
Có một ngày khác mỗi ngày trên mặt đất
Mặt trời được giữ lại làm con tin

Lấy cái chặn giấy của thế kỷ hai mươi
Đè lên tập giấy của thế kỷ hai mốt
Con lợn đất nhìn tôi với con ngươi không tuổi
Tôi trồng lùi nỗi nhớ về xanh

Ngày mềm nhũn đang chảy từ chiếc đồng hồ cát đến con lợn đất
Bụi trên bàn chờ hóa kiếp trần gian.





Muộn



Tôi đến nhà em chậm hơn một chiều mưa
Em không có nhà như cây không mang quả
Dây bìm bìm gật gà hàng rào gỗ
Gạch chờ uống một ngụm mặt trời đỏ nâu.

Tôi đến nhà em chậm hơn một chiều nắng
Nắng chưa bạc màu mình xa nhau chưa lâu
Vườn cúc vàng nở lan như khói tỏa
Tôi đứng ngoài ngoặc đơn

Tiếc buồn dâng ngang ngực hoàng hôn
Và nắng mưa chồn chân trước cổng
Hàng rào gỗ đổ bóng lên hoa cúc
Tôi thấy mình lẫn vào thu.



Phác thảo 2 về biển
(Tặng Lê Ngọc Hiến)


Em đến biển hoang dại hẳn đi
Biển đổ mực lên chiều không diễn đạt
Biển nháp gì lên cát ?
Cát nháp gì lên em ?

Em đổ một ít ngày sang đêm
Em đổ một ít đêm sang ngày
Một trăm linh tám hạt ưu phiền cộng thêm cát là số lẻ
Em là số lẻ thừa ra đến vô cùng

Em ngủ đứng trên sợi dây căng lên đâu đó đã trùng.











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét