Ba chữ đại tự sơn đen Triều phục thôn vẫn được giữ y nguyên trên cổng
làng tới tận giờ. Ra điều xưa kia ở đây có ối quan, phấp phới đường thôn toàn
phẩm phục triều đình, chứ không phải loại quần áo giô- kề hàng thùng nhà chúng
bay, nói cho mà biết! Thế nhưng con Khờ dám đung đưa háng với bộ váy xẻ ngược,
xẻ xuôi, để lộ đến tận khúc đùi nõn nà, đập cửa ô tô đánh sầm, rồi điềm nhiên
lắc mông đi vào làng. Cứ hệt như con Khờ nhón váy bằng hai ngón tay cong cong
kiểu cách, chiếu cố bước qua vòm cổng thiêng liêng của xóm Chùa ông. Cha con
đĩ, thôn triều phục nó coi chẳng khác cửa hàng Karaôkê nhà nó à!
Nếu ở trường hợp khác chắc cái Khờ không khỏi bị các cụ bà chửi té tát vào mặt. Còn các cụ ông sẽ khạc nhổ, rủa một câu thật hiểm: "Rõ nòi nhà mõ!”. Mõ vốn chức danh của ông nội con Khờ, người có công đẻ ra anh đánh dậm, bố nó, một thời làm chủ tịch xã rất hách. ông ta được cái nết chưa quen tham ô, chưa mạnh tay "thiến” dân như các đời chủ tịch kế nhiệm. Bởi vậy lúc ông ta đột ngột chết, nhà cửa vẫn tuềnh toàng, mấy món tiền kếch sù sắp bí mật chia chác hóa ra tuột hết. Thôi cũng được cái tiếng trong sạch làm vui! Nay Khờ lấy tên họ Tàu, gọi là cô Lầy Lầy. Chả biết lầy lội đẹp hơn khờ khạo ở chỗ nào, nhưng từ dạo nó bị người ta dụ dỗ đem bán tận Hồng Kông, chốn lầu xanh nó kiếm được anh Từ Hải lấy làm chồng, ai cũng mừng cho phúc phận nhà nó. Mừng hơn nữa nó biết mang cái thân xác tìm về quê quán, lại mang kèm theo hàng đống tiền, vàng, của nả... Năm ngoái nó cho mẹ tiền xây nhà ba tầng, xây lại mộ cụ mõ, xây mộ ông đánh dậm, nghênh ngang to bằng hai nhà táng ở giữa nghĩa địa xóm Chùa, rất khiêu khích. Đành rằng từ thời mở cửa, xóm Chùa ông có thừa hơi hướng văn minh hiện đại, những nhà cao tầng mọc như nấm rơm, video mở cả hăm bốn tiếng, nhưng ngôi nhà ba tầng sang trọng hơn cả khách sạn ba sao ngoài tỉnh cùng hai ngôi mộ nói trên vẫn khiến cả làng lác mắt. Lần này về cô Lầy Lầy lại biếu bà con họ hàng mỗi người một đồng tiền Tây làm quà mừng Tết Trung thu, trẻ con mỗi đứa mỗi gói bánh quy, kèm mấy viên kẹo Tàu. Cả làng được dịp rộ lên, kéo nhau đi nhận quà như đi nhận phát chẩn.
- Tiên nhân nó! Nó mỗi người một tờ tiền âm
phủ đây này!
Lão Tí-nghệch ra điều có con giai bên Canada
thường xuyên gửi tiền về cho, lão khinh khỉnh mắng bà cụ Mạch:
- Bà dở hơi! Tờ một đô la chính cống của Mỹ
đấy. Cái thứ tiền âm phủ cúng bái của các bà gọi là tiền hàng mã, tiền nhái. Ai
chê cứ đưa tôi tiêu hộ.
Lão Bản chăn con bò ra khu
lăng Ngài cũng nhấp nhổm không yên vì chuyện đô la. Lão gọi thằng cu Sữa, bạn
chăn bò vong niên của lão mà hỏi:
- Mày đã được ăn kẹo Tàu rồi hở?
- Chả bằng kẹo dồi làng mình ông ạ. Thơm
hắc.
- Hừm, không quen khéo tháo dạ bỏ bố!
Cu Sữa tên khai sinh là Chiến Thắng, em
giai cu Bơ. Cu Bơ, nhân vật trong chuyện Đất xóm Chùa nay đã lớn, giờ trao lại
nghề chăn bò cho thằng em út, đi lái xe ôm. Như vậy chứng tỏ đời sống đang tiến
lên. Lão Bản lắm lúc nhớ Sĩ Thái Sư lẫn cu Bơ đến ngơ ngẩn. Lão định bụng sang
mùa đông cũng bán bò, giải nghệ.
- Này, cu Sữa, mày trông bò hộ tao, nhát
tao cho "năm hìu” đánh con đề số không bảy. Đêm qua tao nằm mơ thấy rắn
rồi.
- Không chơi nói dối đánh lừa trẻ con đâu
đấy.
- Nứt mắt đã gớm. ông dối bao giờ?
Lão Bản lườm nó, xong đi thẳng qua cánh
đồng về xóm ba, tới nhà ông Sĩ Duệ, tức Sĩ Thái Sư. Nhất định phải thăm dò xem
con Khờ làm gì lắm tiền thế. Nó vung tiền khuấy động làng này cốt trêu ngươi
ai? Bà Sĩ Duệ con gái họ Đào, chị em thúc bá với vợ ông đánh dậm, tất phải biết
mọi chuyện.
Vào đến sân, lão Bản nhìn
thấy Sĩ Thái Sư ngồi ở bàn nước ngóng ra. Bà Duệ đang sàng gạo ngoài hè. Lão
Bản chợt nhận xét Sĩ Thái sư tóc tai dạo này có vẻ bạc tợn, nhưng bà vợ mặc cái
áo hở rộng cổ thế kia còn ngon lành ra phết. Lão Bản tủm tỉm nhớ bữa ông chồng
bình phẩm vụng sau lưng vợ. Các mụ nhà ta đều giống miếng thịt ngan già luộc
dối, đã hoi lại dai như chão! Chả bù ngoài tỉnh, năm sáu chục xuân xanh vẫn nõn
nà trông tựa miếng giò lụa... ồ, không, trong cái áo mốt mới thế kia chưa gọi
là miếng thịt ngan già được. Lão Bản cất giọng đùa cợt:
- Gớm nhẩy. Giờ đôi chim bồ câu chỉ ngồi
nhà gù nhau, ai sướng bằng? Hơn được lên tiên!
Thấy lão Bản, Sĩ Thái sư vội vớ cái ấm
chuyên trà, vui ra mặt. Ngày nào lão Bản không qua lại uống trà, chuyện gẫu, Sĩ
Thái sư tưởng chừng thiếu hụt điều gì, chén trà thiếu hẳn hương vị. Còn uống
trà kiểu độc ẩm chẳng thà ra vục ngụm nước mưa ngoài bể. Chính ông cũng không
phân biệt được mình nghiện trà hay nghiện lão Bản. Người ta nói tâm giao tri kỷ
ở chỗ đó.
Bà Duệ không để lão Bản kịp
ngồi đã tìm cớ phân trần chuyện nhà, hy vọng lôi kéo lão vào phe đồng minh. Tay
vẫn nhoay nhoáy cái sàng, bà Duệ rỉ rả khơi chuyện:
- Ngồi gù nhau thì bồ câu, bồ nông đều đói
rã họng, sướng nỗi gì hở ông? Đấy, tôi mới phân tích cho thằng cháu cả, ông ạ.
Nó sắm xe máy, vừa ngốn xăng, lại khi hỏng hóc chữa tốn tiền triệu, rồi mua
mười, bán năm... Chả thấy nó xót ruột... Nhưng cứ nói tậu cho bố mẹ đôi bò để
sinh lợi hàng ngày, nó quầy quậy tiếc của. Mất đi đâu một xu hở ông? Rõ ràng
mua năm, bán mười cơ mà... Nó chơi xe, chúng tôi chơi bò, đổ đồng như nhau, hỏi
ai khôn hơn ai?
Sĩ Thái sư bật cười. ông biết ngay, thấy
mặt lão Bản mụ này sẽ lại lồng lên chuyện mua bò, lấy cớ trách chồng, trách con
cho xem... à, nó giàu bằng ai đã vội xấu hổ, không dám để bố mẹ chăn bò như
xưa? Chăn bò là cách người già nghỉ ngơi thong dong ngoài đồng mát mẻ, làm quan
làm tướng gì phải giữ mẽ? Cứ nói toẹt, chẳng qua nó sĩ với đằng con vợ ngoài
tỉnh nhà nó...
Sĩ Thái sư chuyên xong chén trà, mới thủng
thẳng tiếp lời vợ:
- Ông Bản thấy bà cháu dại chửa. Con nó cho
chơi lại không muốn, cứ thích lăn ra làm. Làm đến chết a?
- Vâng, tôi xưa nay chỉ thích làm đến chết.
Chăn con bò mà sợ?
Bà hơi xẵng giọng. ông Sĩ Duệ vội cười
nịnh.
- Ơi dào, thích thì bà chăn ngay tôi đây
này. Tôi xin làm bò cho bà chăn, được không? Phải bò bốn chân như bò thật, tôi
cũng xong. Bò tôi lại không đòi ăn cỏ rách, mưa nắng không bắt ai lặn lội, chỉ
thi thoảng nhẹ nhàng mua cho đồng rượu, thế thôi...
Lão Bản vào hùa với bạn:
- Chí phải. Giàu cũng giàu rồi, mà nghèo
cũng... nghèo nứt đố đổ vách ra rồi. Tôi sắp làm đơn trình lên bà nhà tôi xin
bán bò, nghỉ hưu đây. Ngẫm ra chỉ tại các bà vụng đẻ. Cứ thử đẻ được đứa con
gái như con Khờ, có bằng vạn con bò không nào? Ai xứng xách dép cho nó chưa?
Con giai lão Tí-nghệch mang tiếng Việt kiều Canada về làng mà kiệt, một đồng xu
cũng không rơi vãi. ôi chao, nếu tôi có con gái ấy a...
Lão Bản bỏ lửng. ông Sĩ Duệ cảnh giác lảng
sang chuyện khác. Dù sao con Khờ cũng gọi bà Duệ bằng dì, chuyện xấu tốt mặc
thây nó, ông không dây, không động chạm trước mặt vợ. Chẳng may lỡ mồm lỡ
miệng, mụ họ Đào nhà ông lại gầm lên.
Năm ngoái con Khờ tức cô Lầy Lầy về thăm
nhà, khi trở lại Hồng Kông mang theo tấm ảnh lẫn lý lịch cái Huệ, em họ cô, lúc
ấy vừa tròn mười tám tuổi. Hai tháng sau, Lầy Lầy đón Huệ theo đường du lịch
sang bên đó để làm "vòng một”. Vòng một nói nôm na là cuộc gặp gỡ giữa lão
già Hồng Kông sáu mươi ba tuổi với Huệ, do Lầy Lầy môi giới. Xem xét mặt hàng,
lão già thấy ưng ý thì kết thúc vòng một, lão thuê Lầy Lầy chạy giấy tờ làm thủ
tục hôn thê. Cũng vừa vặn hết hạn du lịch. Huệ trở về Việt Nam thông báo chuyện
cưới xin với gia đình. Bố mẹ nó liền cấp tốc tổ chức mấy mâm cỗ "diện hẹp”,
để cái Huệ còn kịp quay sang Hồng Kông làm tiếp "vòng hai”. Tất cả chớp
nhoáng nhưng răm rắp theo đúng trình tự, không sai một ly. Xong vòng hai, Huệ
chính thức thành vợ lão già ngoại quốc, dứt hẳn với chốn quê nhà ăn xó mó niêu,
đồng thời cũng từ đây chính thức trở thành mỏ vàng cho cố hương. Nào gửi tiền
để bố xây nhà, sắm xe cho em, nào gửi năm ngàn đô la bước đầu giúp mẹ trả nợ
mọi khoản chi phí trước khi cưới...
Lão Bản phát ghen, chửi
đổng: "Con mẹ nó! Cứ như thể cái ấy của nó tạc bằng kim cương chứ không
phải thường!”
Sau chuyện con Huệ, các bà mẹ xóm Chùa ông
tỉnh ngộ rằng "đầu tư chồng ngoại” cho con gái, chắc chắn lãi nhất. Trừ
phi trời không cho phải chịu. Riêng lão Bản quy tội tại vợ, mắng vợ vụng đẻ. Ai
đời đẻ toàn giặc nhà trời, năm thằng con giai ăn tàn phá hại. Rồi đây chúng ta
phải "bứng” những của sứt môi, lồi rốn xóm Chùa, gái ế ẩm không xuất ngoại
được. Lấy vợ hư vẫn có cơ rèn cặp thành ngoan. Chứ lấy vợ xấu cầm bằng nó hại
mấy đời con cháu nhà mình. Giống má ép-một, ép-hai sẽ chẳng ra người, chẳng ra
ngợm. Kinh nghiệm xương máu đời lão, hỏi sao không thấy? Cái mũi mỏ chim, cặp
chân vòng kiềng của đám con giai lão đều thừa hưởng ở mẹ chúng đó thôi? Bởi vậy
trước đây lão vẫn ngấm ngầm để ý cô con út ông Sĩ Duệ cho thằng cả. Con bé như nụ
hồng hàm hiếu, xinh quá, xinh đến mức lão phấp phỏng không dám hy vọng nhiều.
Bây giờ lại nổi lên chuyện chồng ngoại, còn nói gì nữa!
Nhưng xinh quá chưa chắc đã hay. Có giời
mới biết bà Duệ đang tan nát cõi lòng từ hôm con Khờ trở về. Nói cho chính xác
là từ buổi tối Khờ tập hợp tất cả các bà bá, bà dì, nội ngoại ruột thịt đến
nhà, nói toẹt rằng:
- Cháu về lần này cũng muốn nhặt vài chị em
gái, đưa sang bên ấy cho đông vây cánh làm ăn. Cứ có khả năng xuất được cháu sẽ
giúp. Các bà phải xác định cho con cháu đi cứu gia đình thoát nghèo, thoát khổ.
Quanh quẩn xóm Chùa ông đây, dù tài, dù sắc đến mấy cũng chả có cơ hội đổi đời.
Làm vợ mấy anh nhọ đít, hai tay vày lỗ miệng, phí!
- Chết chết, chị kín đáo chứ! Khéo không
người ta bảo chị là mẹ mìn Tàu thì khốn!
Một bà bá lên tiếng can. Cô Lầy ngật cái cổ
trắng phau cười giòn giã:
- Buồn cười chưa? Cháu làm gì phạm pháp
đâu. Là cháu thương họ hàng loay hoay nghèo túng, cháu giúp, bận đến ai? ôi
dào, khối người lạy cháu chả được.
Các bà nghệt mặt nghe. Có lý quá. Chỉ một
lát sau các bà tranh nhau vanh vách khai bằng hết lý lịch của con gái. Cái Khờ
tuyên bố dứt khoát:
- Toàn người nhà, cho phép cháu nói thật.
Em Thảo con dượng Tám, em Thủy con dì Tác Lan, em Hoa con dì Huệ, những em như
thế mới lo được. Còn chị Hà con bá Thu... Cháu nói thật nhé, chị ấy ngoại hình
hơi yếu đành chịu vậy. Tiêu chuẩn phải xinh xắn dễ coi, trẻ, khoẻ. Đặc biệt các
chị em phải còn "xịn”, các bà hiểu chứ ạ?
Cái Khờ giải thích cặn kẽ chuyện chị em
phải còn "xịn”, cũng như các chuyện khác. Ai thắc mắc gì cứ hỏi. Càng nghe
nó giải thích càng thấy nó không khờ tí nào. Cuối cùng mọi người đã thông suốt
hết. Lúc ấy cái Khờ mới lôi quà cáp ra chia, người vuông khăn, kẻ tấm áo. Lại
còn kính râm, cà vạt cho các bác giai; son môi, nước hoa cho các cô em ở nhà...
Nhưng xôn xao nhất là những bức ảnh con Huệ gửi về gia đình. Trong ảnh không có
cái nào thấy hình ông lão sáu mươi chồng nó, chỉ rặt ô tô, phòng tắm lộng lẫy,
người nó lấp lánh nữ trang trông lóa mắt. Chao ôi, con bé mò cua bắt ốc ngày
nào bỗng thoắt cái lột xác thành bà hoàng đây này!
Từ lúc ở nhà con Khờ về, bà Duệ đứt từng
khúc ruột. Cái Huệ đã ăn nhằm gì. Con Hoa nhà bà mới thật xinh như hoa, nức
tiếng hàng xã. Hoa cũng vừa mười tám, thi trượt đại học, hiện đang ôn tập,
quyết chí thi cử phen nữa. Thế nhưng đầu năm nay nhà bà xuất hiện anh chàng
quay phim chụp ảnh đám tang, đám cưới, có cửa hiệu ngoài phố. Cả nhà đều ngầm
hiểu anh chàng ngấp nghé cô Hoa. Anh ta không đỏm trai nhưng bù lại rất mau mắn
mồm miệng, thi thoảng không quên biếu Sĩ Thái sư bánh thuốc lào chính hiệu Tiên
Lãng, vài lít rượu làng Vân ngon nổi tiếng để ông ngâm thuốc. Dĩ nhiên Sĩ Thái
sư liền say đứ đừ, say cả rượu lẫn thuốc lào. Giả dụ anh chàng phó nháy định
chim Sĩ Thái sư thì chỉ cần thế cũng đủ ông đổ kềnh, không phải cưa kéo thêm.
Nhưng cô Hoa tỏ ra khôn đáo để. Bà Duệ hỏi han, cô chỉ trả lời lấp lửng:
-Dào ôi, đã biết đâu bụng dạ người ta. Mình
quê mùa, chắc gì người ta ưng. Họ đùa mình đấy thôi.
Bà Duệ mừng thầm. Gái khôn mới biết vè
giai. Vè, có nghĩa chỉ lượn lờ, sát đấy mà lảng ngay đấy. Con mồi không biết
đường lần, lúc ngỡ mình chẳng là cái đinh gỉ, lúc lại ngỡ mình nắm chắc trái
tim nàng trong lòng bàn tay. Nhưng tưởng bở, tim đâu rẻ vậy? Ngay tim lợn cũng
nằm trong loại mặt hàng cao giá nhất trên phản thịt ngoài chợ kia kìa!
Đến một hôm bà Duệ ngỡ ngàng bắt gặp cô Hoa
cầm sợi dây chuyền lóng lánh mặt đá đỏ, ướm lên cái cổ trắng mềm mại như ức bồ
câu của cô.
- Ở đâu ra vậy, Hoa?
Hoa giấu không kịp, đành chìa sợi dây
chuyền lấp lánh cho mẹ, ấp úng:
- Vàng giả đấy mẹ...
Nhưng giấu sao được bà Duệ. Đây mà là vàng
giả?
- Mày định bịt mắt tao cơ à? Gớm thật! ơó
đâu ra thứ này, nói ngay!
- Con... nhặt được của rơi ngoài đường.
- A, thế! Thế thì tao cất thứ của rơi nhặt
được này đã.
Lúc ấy Hoa mới van vỉ mẹ, nói thật hết. Của
anh chàng phó nháy xú-vơ-nia nhân sinh nhật cô. Bà Duệ im lặng nhưng mơ hồ lo
lắng.
Linh cảm của bà không lầm. Một bữa bà bắt
gặp Hoa đang lén ăn khế ở góc vườn. Xưa nay con bé sợ chua thế, lẽ nào... Bà
bàng hoàng. Chẳng nói chẳng rằng bà túm cô gái rượu ngay dưới gốc khế, lôi thốc
vào buồng. Bằng một cái giật rất phũ bà dứt tung cúc áo đứa con gái đang nhũn người
ra. Giật tiếp cái xú-chiêng, bà há hốc miệng ngó sững. Đôi bầu vú trắng nõn
phồng to khác thường, hai núm xinh xinh phớt hồng của nó nay cũng sẫm lại, nở
gấp ba... Để không nghi ngờ gì nữa bà nắm cạp chun quần Hoa kéo xoạt xuống
ngang hông. Cô gái không kịp phản ứng. Bụng nữ thần sắc đẹp chỉ hơi nhô chút
đỉnh, nhưng con mắt đàn bà của bà Duệ nhận biết đích thị là Nó.
Bà Duệ ngã vật xuống giường
chết ngất. Trong cơn nức nở bà tiếc công giữ ngọc gìn vàng cho con gái suốt
mười tám năm, như giữ con ngươi. Vậy mà... ôi con ngươi là con con ngươi ơi! ôi
thuốc lào Tiên Lãng với rượu làng Vân kia ơi!
Phải người mẹ khác chắc chuyện om sòm làng
nước. Nhưng đây tịnh không. Vẫn thấy bà Duệ đảo những chảo cốm thoăn thoắt,
niềm nở tiếp khách ngoài chợ tỉnh vào cất hàng.
Sáng tinh mơ hôm thứ ba, bà Duệ cùng Hoa đi
tỉnh sớm. Tìm tới hiệu chụp ảnh, nhưng nó đã đóng cửa. Hỏi chủ nhà mới biết
thằng phó nháy vào Nam rồi, mấy tháng tiền thuê cửa hiệu nó cũng quỵt luôn. Ra
ngoài đường bà Duệ rít lên:
- Thằng chết tiệt có biết mày bị không?
- Có.
- Nó nói sao?
- Bảo để lo cưới.
- Cưới cái mả mẹ nó! Thôi, về...
Tang rượu làng Vân chỉ còn vương hơi trong
mấy hũ thuốc bắc khô như rắn ráo. Sĩ Thái sư không hề hay biết gia đình ông
đang trải qua cơn bão lớn tương đương cơn bão Băng-la-đét. ông hồn nhiên hỏi
con:
- Này Hoa, thằng phó nháy sao lâu chưa thấy
đến chơi, nhẩy?
Con gái ông gằm mặt lí nhí đáp:
- Con không biết ạ.
Bà Duệ ngấm nguýt trả lời hộ:
- Nó bị kẹp xe chết rồi. Từ rày ông đừng
hỏi đến nó cho tôi đỡ lộn ruột.
- Ơ hay, ruột bà lộn ngang lộn dọc mặc bà,
sao tự nhiên độc mồm vậy?
- Ôi chao, nó lấy vợ, bỏ rơi con gái ông
kia. Tôi nói thế đã thất hiếu hử? Rượu với thuốc sướng quá! ông đừng bàn việc
nhà cho nát thêm ra nữa.
ông tịt. ơ được, không cho
tham gia nội chính ông càng rảnh rang. Dạo này ông đánh bạn với lão kép cải
lương về già. Lão ta sống một mình ở ngôi nhà nhỏ cuối thôn bốn. Thi thoảng lão
vẫn lén lút đón ca-ve non thật xinh về ngôi nhà độc thân suốt đêm, để nó hầu hạ
đấm bóp tấm thân nhăn nheo một nắm xương khô cho sướng. Vợ lão chết đã lâu,
không ai nỡ xét hỏi. Mà có xét, nay lão bảo cháu gái gọi vợ bằng dì, mai bảo
cháu gái con ông bạn thân ngoài phố đã sao.
Nhất là không phiền toái. Chờ trời tối,
chạy xe máy cái vèo lên đến đầu tỉnh đã đón được "của lạ” về tận nhà. Như
thế sạch sẽ hơn, như thể con hát-i-vê không dám đánh đường mò về tận nơi xóm
Chùa ông thiêng liêng. Chuyện kinh thiên động địa nhưng không ai biết cả... Chỉ
cần kín đáo một chút... Lấy khăn che mặt đi em!
ông Sĩ Duệ cũng vài lần được lão kép cải
lương "đưa vào đời” tại nhà hàng tỉnh lẻ cho an toàn. ôi chao, sự ấy không
thể tả nổi. Từ đám ca-ve, hai anh già "ngộ” được nhiều điều đến thú vị.
Mới hôm nọ lão kép thì thào kể cho ông Sĩ Duệ chuyện "chữ trinh kia cũng
có ba bảy đường”, bằng giọng rất đỗi nghẹn ngào... Xin đừng hôn em. Em thề đã
giữ cái hôn cho chồng em. Anh mất tiền, muốn làm gì cũng được, nhưng chỉ từ
dưới cổ trở xuống. Chồng em ở đâu ư? Anh ấy đang ngồi tù. Ngồi tù vì buôn lậu
nuôi mẹ con em đấy. Em sẽ đợi chồng em. Bao giờ anh ấy trở về, em không phải đi
khách kiếm tiền nuôi con nữa...
Lão kép hát rớm nước mắt bảo ông:
- Thấy chưa? Ai dám bảo chữ trinh chỉ có
một kiểu?
Sĩ Thái sư gật gù bán tín bán nghi. Nó giữ
chữ trinh hay nó gần cái miệng thuốc lào lão già nó sợ? Cũng mặc mẹ nó. Dù sao
từ dạo được "đưa vào đời” ai trông Sĩ Thái sư đều khen trẻ ra.
Bây giờ ông càng muốn phó thác gia đình cho
vợ con. Dưới bàn tay mụ nữ tướng, đâu khắc vào đó.
Thì đúng đâu lại vào đó. Nhờ tài khéo léo
của bà Duệ, cô Hoa sau một tuần vắng mặt, lên phố giúp việc anh chị, nay bỏ học
về nhà quanh quẩn làm cốm với mẹ. Gia đình Sĩ Thái sư lại êm đềm như thường.
Không ai biết giây phút nằm tênh hênh trên bàn bệnh viện, cô Hoa ngây thơ phập
phồng tình yêu của xóm Chùa đã chết rồi. Giờ còn lại đây một cái xác lạnh khô,
chán chường đến mức không buồn... chết nữa!
Bởi vậy sáng chị Lầy Lầy sang chơi. Hoa
không tươi tỉnh mặn mà lắm.
Nhưng chị Lầy Lầy vừa thấy Hoa đã vồn vã xoắn
xuýt.
- Ôi, lâu không gặp con bé, ai ngờ em gái
chị chim sa cá lặn thế này! Dì ơi, bằng nhà dì trúng xổ số thêm áp mạn đấy.
Bà Duệ cùng Hoa nín thít, mặt chảy dài. Lầy
Lầy đoán ngay có chuyện khúc mắc. Chưa kịp hỏi han, Hoa đã lỉnh xuống bếp. Bà
Duệ kéo tay Lầy Lầy vào trong buồng tỉ tê mọi chuyện.
- Giời ơi, sao em con dại thế. Phí đời cho
thằng phó nháy!
- Vậy đấy. Giờ chị muốn giúp em cũng chả
được. Sự tình ra nông nỗi này, sang nước người ta thêm nhục. Dì nghe nói bọn
đàn ông ngoại quốc phát hiện con gái không còn nguyên vẹn, nó bán luôn vào nhà
chứa. Nếu không nó cũng vùi dập hơn con ở nhà nó.
- Chuyện xảy ra đến thế, đành tìm cách gỡ.
Dì khổ tâm mấy cũng không kéo lại được. Bây giờ dì nghe con, nếu nhà quyết tâm
để em Hoa đi, con khắc có cách.
Cái Khờ ngó trước ngó sau rồi hạ giọng thì
thào vào tai bà Duệ:
- Dì thu xếp cho con một khoản kha khá. Con
có đường dây bí mật đưa em Hoa đi sửa sang lại.
- Chị bảo sao? - Bà Duệ sửng sốt ngó sững
cái Khờ.
- Con sẽ đưa em đến một cơ sở y khoa đặc
biệt, ở đấy người ta nhận vá, người ta tân trang nguyên lành như cũ... Dì phải
thề giữ bí mật cho con đấy. Chuyện này nghiêm trọng lắm. Nếu hở ra chúng nó
giết con, không đùa đâu dì ạ.
Bà Duệ cứ há hốc miệng. Giời ơi, có thế như
thế được ư? Lại như thế thật sao? Tân trang xong, con gái đã hư cũng trở lại
thành "xịn”, lại rách, lại toạc, lại có quyền lên giá nhờ cái "trinh
tiết y khoa” ấy sao?
Trưa hôm đó, sau bao nhiêu ngày u ám Sĩ
Thái sư mới thấy vợ cười nói hớn hở ra mặt. Bà dịu dàng bảo ông:
- Cái khoản tiền của họ, ông cho tôi mượn
tạm ít hôm đã.
- Bà nói hay chửa. Tiền đâu của nhà mình.
Đã định ngày đầu tháng tới các chú thím ấy về...
- Cứ đưa đây tôi giật tạm, lo việc trước
đã. Rồi tôi nhắn thằng cả chạy sớm hoàn lại. Hai triệu nhà ông chưa to đâu!
- To nhỏ mặc tôi, không được đụng vào đấy.
Mà bà làm gì cũng phải nói ra chứ. Buôn bạc giả hay sao?
Tức thì mắt bà long lên. Bà điên lắm. Muốn
biết sẽ được biết! Đằng nào việc con Hoa đi Hồng Kông rồi cũng phải bàn. Đã
khoẻ hoạnh hoẹ thì dỏng tai nghe cho hết những điều bà âm thầm gánh vác hộ
"quả phúc” nhà ông nhá!
Sĩ Thái sư tưởng đâu sét
đánh xuống đầu. Những chuyện khốn nạn đến thế chúng mày dám giấu ông? Chúng mày
coi ông là thứ gì trong nhà này hả? ông càng tức gấp đôi vì không thể quát tháo
cho hả giận, càng không thể nện mẹ con nhà họ Đào một trận thừa sống thiếu
chết.
Sĩ Thái sư lao ra khỏi nhà như phát rồ. Đi
cho bình tĩnh. ở nhà có thể ông hộc máu mắt.
Qua khỏi ngõ, bất đồ ông chạm trán lão Bản
dong bò đi thả. Lão Bản toét miệng cười trêu:
- Thiết triều hôm nay có người vạch mặt
gian thần đấy ngài Thái sư ạ.
ý lão Bản nhắc khéo việc mấy
ông xóm Chùa định làm đơn kiện thằng cha chủ tịch xã. Mọi bận thế nào Sĩ Thái
sư cũng hồ hởi bắt chuyện, bàn bạc, to nhỏ với lão. Nhưng lạ, bữa nay mặt Sĩ
Thái sư cứ hằm hè, tái dại rất khó tả.
Lão Bản liền rủ:
- Rỗi, đi với tôi đi. Không trò chuyện mồm
nó mốc ông ơi.
Lão cũng đang đầy ứ một bầu tâm sự cần được
thổ lộ đây.
Hai người lặng lẽ theo sau con bò. Cả hai
đều cúi đầu mà đi, trông xa như thể họ mặc niệm trước mông con vật.
- Thằng Hợp, Phó Chủ tịch xã nói còn sai
làm sao. Đi khám đợt nghĩa vụ năm nay mới chết đắng ra. Một nửa thanh niên xóm
Chùa bị loại vì máu có khoản... dương tính con Hít.
Ông Sĩ Duệ trợn tròn mắt hỏi lại:
- Sao? ông nói sao? Sao lại bố láo thế
được? Tôi ngỡ chỉ có con nhà Cua thôi chứ?
- Cái thằng chết tháng trước hử? Nói làm
gì... Sang giai đoạn cuối bây giờ đã có ba thằng nữa rồi. Con nhà Thìn, con Tài
Bân, con mụ Thích.
- Chao ôi, xóm Chùa đổ đốn thế rồi ư?
Lão Bản ngậm ngùi:
- Thôi đi. Còn đâu xóm Chùa ngày xưa nữa.
Giờ tha hồ con gái đóng mác xuất ngoại, con giai đu đưa ma tuý, ca-ve lẻn vào
tận làng hoạt động kiếm tiền... Còn gì để nói, hở ông?
Sĩ Thái sư liếc xéo lão Bản. Cái vẻ thâm
trầm mỉa mai còn phảng phất trên gương mặt lão khiến ông gai người. Lòng dạ ông
như bị xát muối. Và cùng với nỗi xót thầm, ông nghe tức tưởi trỗi dậy một sự
phản kháng yếu ớt. Nói cho cùng, đám con gái xóm Chùa có đánh cắp trinh tiết
cũng đâu phải tội lỗi ghê gớm lắm. Chúng là nạn nhân thôi. Nạn nhân cho thói
đời, cho đồng tiền theo cách chúng nó. Thời buổi mở cửa, chữ trinh dẫu đến ba
vạn đường đã sao? Những thằng đàn ông nước ngoài dại dột cứ để chết bố chúng
nó!
Con bò thong dong gặm cỏ. Hai lão ngồi
xuống bờ tường đá khu nghĩa địa. Từ đây nhìn xuống đất xóm Chùa uốn lượn giống
hình con rồng nghênh chầu mặt nguyệt. Mặt nguyệt chính là ngọn đồi. Khu nghĩa
địa được xây hình tròn trên đỉnh đồi cũng tựa cái rốn của mặt nguyệt. Hướng cửa
nghĩa địa quay về làng, để trừ ma quỷ cho dân con xóm Chùa ông. Do vậy xưa nay
ai cũng yên chí mình được che chở, chả sợ gì sất...
"Ôi, vậy vì sao ra nông nỗi này?”. Sĩ
Thái sư bải hoải ngoảnh nhìn xóm Chùa. Ơ kìa hình như dải đất uốn lượn thân
thuộc ấy bỗng dưng lùi xa, lùi xa từng tí một trước mặt ông. Hay có làn sương
mù nào đang giăng lên, che phủ xóm Chùa chăng? Mà lạ quá, ngay bờ tường đá dưới
chân ông cũng bồng bềnh tựa hồ thụt xuống, lún xuống...
Sĩ Thái sư xây xẩm mặt mũi, ngã lăn vào
lòng lão Bản. Hai tay ông vẫn chới với muốn níu giữ lấy cái gì vô hình đang
vuột mất.
Đúng lúc một cơn xoáy lốc ào qua, cuốn theo
tiếng kêu của lão Bản về làng, rồi thả rơi từng khúc âm thanh rời rạc, nghe như
tiếng ai gọi hồn...
ĐL
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét