Thơ
Trịnh Kim Hiền
(Rút một chùm từ tậpYÊU NHƯ NÚT LẠT, NXB Văn hóa Dân tộc, 2011)
CÂY THỊ ĐỀN TỪ
Biền biệt thời
gian
Cây thị đềnTừ
Nuôi xanh hồn
xứ sở
Người đếm tuổi
cây bằng thế kỷ
Cây mải làm
cây, không biết tuổi mình
Lá vấn lá hôm
nay, quả vẫn quả bây giờ
Thả trong gió
vẫn một mùi cơm mới
Bao nhiêu đạn
bom, bao nhiêu lửa khói
Vẫn một vòm
xanh điềm tĩnh, vẹn nguyên
Như chưa có
những vương triều sụp đổ
Mỗi mai về lại
sống buổi đầu tiên.
NGƯỜI XƯA
Lạc vào giữa
động người xưa
Đã ngồi đã đứng
mà chưa vững lòng
Đã men lối hẻm
đi vòng
Còn lo bẫy sập
gai chông trực chờ
Chạnh nhìn ghế
đá chổng chơ
Ngả lưng giường
lệch bỗng mơ gặp người
Người xưa? Đích
thực xưa rồi
Chửa pha trần
tục hẹp hòi bon chen
Sống mà như
phật như tiên
Ai rằng nguyên
thuỷ, thuỷ nguyên cũng ừ.
MẬT MÃ RỪNG
Mật mã vừa bấm
gọi
Rừng mở ngay
cửa rừng
Rừng cả tin,
rừng khờ khạo lắm
Mở cửa rồi đành
sống với... rưng rưng
Rồi chẳng bão
cũng cây lao lá đổ
Rồi chẳng mưa
cũng xơ xác rạc rài
Rồi chẳng súng
cũng bầy đàn tan tác
Rồi chẳng xua
cũng thức ngủ lạc loài
Mật mã rừng ai
cất giữ
Ai vô tình tuế
nguyệt trần ai...
Tôi đã gặp
những cánh rừng bất tận
Xác rừng phơi
như một tiếng thở dài.
LỤC NGẠN NGÀY ĐI
Như không hay
cái nắng hanh vàng
Những mầm cây
vẫn ủ
Cái lạnh bật ra
từ đá
Từ bóng đêm
Từ sự im lặng
của các loài chim
Nhiệt độ xuống
thấp hơn mực nước sông mùa cạn
Lẫn trong bụi
đường Lục Ngạn
Nhè nhẹ ngày đi
Cơn lũ qua rồi
còn để lại
Trong hồn người
những ngấn phù sa
Lại hối hả một
mùa vụ mới
Những mái đồi
rậm rịch cả trong khuya
Như không hay
cái nắng hanh vàng
Lục Ngạn ngày
đi xanh bóng núi
Dù cái lạnh có
thấm vào giọng nói
Những loài hoa
vẫn đồng khởi theo mùa.
ĐÊM
TAM ĐẢO
Võng trời mắc
đấy sang đây
Ngọn riêng Tam
Đảo chạm tay người cầm
Ví không cát
bụi, mưa lầm
Biết đâu đêm ở,
năm nằm cõi tiên.
CẢ
MỘT MÙA XUÂN
Vây lấy người
là cả một mùa xuân
Vừa bước lại từ
cánh rừng trước mặt
Cánh rừng xanh,
xanh ngắt màu hạnh phúc
Chiếc lá mong
manh cũng đầy sắc hương
Vây lấy người
là cả một mùa xuân
Cái ấm lạnh
thiên nhiên cài đặt sẵn
Xin kết bạn với
hàng cây lộc nõn
Và ríu ran cùng
lũ trẻ i tờ
Nắm tay nhau mà
đợi phút giao thừa
Cái khoảng khắc
tưởng chừng như chẳng có
Nào, để lại
những hoang tàn héo úa
Vây lấy người
là cả một mùa xuân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét