Nhà thơ Vương đình khánh |
Thơ Vương Đình Khánh
(Trích trong tập Chiều vín đổ bóng em, NXB Hội Nhà văn 2011)
Đơn côi
Vọng từ xa hoang
Tiếng nỉ non
Về cơn mưa bỏ đi
Mặc đất cằn cỏ úa.
Đêm hè
Gió còng khô
Liếm sao trời vẫn khát
Ta rơi rơi
Không nơi ẩn mình.
Ta muốn làm cánh chim
Ta muốn làm tăm cá
Không muốn làn thời gian
Đơn côi như số phận.
Cảnh ngộ
Những người phụ nữ
Ngỡ hoa không tàn
Họ nhún nhẩy
Múa may
Đua sắc hương
Thành cơn gió
Qua chợ tạm
Cuốn đi...
Tiếng cười nhòe vào ban mai.
Theo dòng chảy
Có người đàn ông
Chìm trong bão giông
Lầm lũi.
Ngày theo ngày
Cuốn theo hồn tôi
Về phía ngõ.
Sao anh không ở lại
Sao anh không ở lại
Là con gái
Đâu em dám nói
Trời đổ mưa
Chắn lối anh về.
Anh cứ đi
Em gọi...
Không át được
chớp lóe cuốn bay
Anh đi
Ngả vào em bóng núi
Thổi vào em gió ngàn.
Tại anh...?
Tại em...?
Hay tại duyên phận nợ nần
Để muộn rồi
Tho thót bão giông.
Biết
Tôi và người
Hai ngọn gió lạ
Gặp đây
Hững hờ
Người làm như
Vô tình
Tôi cũng vờ
Lơ ngơ.
Chỉ bóng cây
Vẫn xanh
Vẫn lay nhè nhẹ.
Người lặng lẽ bỏ đi
Ngọn gió thôi lạc bước
Tôi khắc vào hồn cây
Đợi một ngày phía trước.
Hoang mạc thời gian
Có một người
Lặng lẽ
Theo vết dòng sông
Vớt những câu thơ
Ghép thành bến đợi
Mặc nơi ngọn nguồn
Sóng chìm sóng nổi.
Có một người
Ôm trọn giấc mơ
Hoang mạc thời gian
Đứng trên bến đợi
Thả vào dòng sông
Một đời vụng dại.
Nhớ
Nhớ em
Anh gọi ngày trăng khuyết
Mong đợi đêm trăng đầy.
Nhớ em
Anh gìn giữ ngày xưa
Bao điều sắp đặt.
Nhớ em
Anh sợ gió
Sợ mưa
Đêm
Giật mình lá rụng.
Nhớ em
muốn bửa đôi trái đất
Mẹ
Mẹ cứ lo những chuyện mai sau
Tin yêu cả những điều hiển hiện
Gom nhặt nắng mưa bốn mùa về cất
Kịp tết gần khâu tấm áo cho con.
Đời đổi thay nay mẹ không còn
Người đi xe con
Ở nhà điều hòa nhiệt độ...
Chuyện nắng mưa không quan trọng nữa
Thi thoảng nghe gì như ở miền Trung.
Người đời cứ tích rừng, góp biển
Lên sàn chứng khoán tìm của để dành
Chỉ con lòng mãi tin ở mẹ
Cát trụi trần đong mỗi buổi đầy vơi.
Hối tiếc
Mưa giông sổ lồng
Bắt ngăn sao được
Em rối lòng
Ngập đường anh đi.
Không gửi anh lời thơ
Em sợ gió...
Không gửi anh nụ hôn
Em sợ sóng cả lũ tràn
Không giấu nổi mình
Gửi anh lời thương.
Sợ tan vỡ mất em
Tan vỡ khoảng trời cất giữ
Tan vỡ cả cõi lòng yêu nữa.
Em hối tiếc
Rơi vào khoảng trống mong manh.
Nơi ấy
Nơi ấy!
Người gặp nhau
Như trăm năm
Như ngàn năm
Gặp lại.
Nơi ấy!
Người xa nhau
Như trăm năm
Như ngàn năm
Xa mãi.
Tự nhủ
Ta sống từng ngày chắt bóp
Lao đao chống trời
Lo đời rách áo, đói cơm
Thắt cả ruột gan
Bao cơn hoạn nạn
Trẻ thơ sao đỡ nổi trái bom
Những vong linh tha phương mất cả lối về.
Ta sống một đời tích tắc
Chia vui một vòm trời xanh
Cùng đau một cây gẫy cành
Đâu như trái đất
triệu triệu năm vẫn còn sơ khai.
Sao ta cứ đua chen
Tìm con đường hủy diệt?
Sao ta cứ đam mê
Tìm mục tiêu chính mình?
Chiến tranh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét