THƠ
ĐOÀN THỊ TẢO
XẨM
CHỢ
Này chị em ơi!!!
Ra chợ từ buổi
sớm mai
Có ba đồng vốn
giở vai với giời
Một đồng mua cái
nổi trôi
Đồng mua duyên
hẩm với người ngày xưa
Ốm đau mua lão
là vừa
Hết ba đồng vốn
chợ trưa mất rồi
Bôn ba tần tảo
ngược xuôi
Thác ghềnh chèo
chống một đời bán mua
TỨ TUYỆT TÌNH
I
Người
đem buồn nhớ đổ đi
Còn
tôi níu lại phòng khi giở giời
Sập
sùi mưa gió bời bời
Nỗi
buồn còn đó đem chơi một mình.
II
Một
mình ra ngẩn vào ngơ
Lặng
nghe tiếng lá gọi mưa bồn chồn
Hạt
mưa như lỡ độ đường
Yêu
say đắm đó chán chường lại đi
III
Thơ
yêu tôi tặng một người
Của
thời vụng dại chỉ người ấy thôi
Một
người với một mình tôi
Cũng
làm nên cả một trời nhớ thương
NGÔI SAO RƠI
Tôi đi về
nơi ngôi sao rơi
Miền hoang
vu gió
Một tinh
cầu bé nhỏ
Bơ vơ rơi
đâu
Tôi đi tìm
nơi ngôi sao rơi
Hỏi từng
ngọn cỏ
Có thấy
một vì sao bé nhỏ
Bây giờ
nơi đâu
Có ai tiếc
thương một điều vô nghĩa
Giữa hằng
hà thiên thể
Ngôi sao
buồn bỏ đi nơi đâu
Cho tôi đi
tìm
Một tinh
cầu khờ dại đến xót đau
NGỌN
ĐÈN VÀ ĐÊM ĐEN
“Thà rằng chả biết cho xong”
Ngọn đèn
dầu le lói
Rọi qua
song cửa tre
Lập lòe
đơn độc
Đêm đen
đêm đặc
Nỉ non con
dế khóc
Tủi duyên
chú ếch kêu một mình
Người đa
tình
Buồn sầu
vô cớ
Đi không
nỡ, ở chẳng trông ai
Thở dài
thương
Thương cho
ngọn đèn đầu phố
Mở mắt
trông thấy mặt đường lồ lộ
Đêm không
đen
nhờ
nhờ!....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét