Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

đồng chiều

ĐỒNG CHIỀU

                  Thơ :Đỗ Vinh 
 Lời bình: Phạm Thuận thành


Cuối ngày đủng đỉnh
trâu về
cưỡi trâu
cưỡi cả con đê cỏ vàng
hai sừng
đã chạm cổng làng
bốn chân
bì bõm chưa sang khỏi chiều
cái đuôi
sau rốt vòng vèo
còn vung vẩy nốt
chút heo may đồng…

               (Tạp chí Thơ số 10/2012)

Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

THƠ NGUYỄN ĐÌNH CHÍNH

THƠ
NGUYỄN
 ĐÌNH CHÍNH

Những cái vỏ ốc
 thối và máu

Chúng ta đang sống trong một  thế giới
khắp mọi nơi
vung vãi
vô vàn vỏ ốc thối
những mảnh sắc nhọn
đêm ngày chầm chậm cứa vào tâm hồn ta
rỉ máu
đau đớn ngàn lần

em bảo hãy chạy đến đây
ngã vào vòng tay mềm mại 
và… và…
ngủ đi ngoan nào
lãng quên giấc mơ tình yêu

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2012

nhân duyên khó định


NHÂN DUYÊN KHÓ ĐỊNH
           Truyện ngắn của Hồng Giang

Đó là góc chết. Không hiểu sao nàng lại ngồi đó một mình, xuay mặt vào trong, một chân gếch lên chiếc ghế bỏ không bên cạnh?

Hình như nàng không muốn ai nhìn thấy mình, hoặc nàng không muốn nhìn thấy ai? Đôi lông mày thanh tú, cặp mắt đen, đuôi mắt dài thỉnh thoảng nhíu nhẹ, không ra vẻ vui hay buồn.

Nàng thoa nhẹ chút son môi. Da mặt để mộc gần như không đánh phấn. Mái tóc dày cắt ngắn theo mốt hiện đại của tuổi teen thời bây giờ. Khó có thể đoán tuổi của nàng, cũng như khó đoán nàng đang nghĩ, hay không nghĩ gì?
Đám ăn “mải” khánh thành “nhà miếu” của ông chuẩn tướng, nàng có liên quan gì mà tới đây?